- Mẹ kiếp
- Anh đang làm gì vậy?

 

Cái xe chết tiệt này lại đi
chết máy giữa đường.

 

- Tốt hơn chúng ta nên đập nó đi
rồi sau đó tự tử luôn.
- Chúng ta vẫn còn sống mà.

 

Nhìn ánh mắt em dành cho anh này.

 

Đây không phải là xa lộ.

 

Thật không may có lẽ anh bị lạc đường.

 

Anh tính đi đâu chứ?

 

- em có nghe không?
- Nghe gì cơ?

 

- Anh nghĩ là máy phát ra tiếng gì đó.
- Có lẽ nó bị hư chỗ nào rồi.

 

Chắc cũng sắp tắt máy sớm thôi.

 

Anh vừa mới đi bảo hành xe mà,
còn mấy tờ hoá đơn chưa thanh toán kia kìa.

 

Chúng ta ở đâu vậy?

 

Hồi nãy em ngủ mớ nói toàn
những thứ linh tinh đó.

 

Em mơ thấy anh giết em.

 

Cha mẹ đang bàn chuyện về bữa tiệc
thì đột nhiên mẹ ngừng nói.

 

Anh hét lên là anh không thể chịu
đựng thêm được nữa và xông lên bắt em.

 

Em mơ thấy anh làm thế à,
mơ hay đó.

 

Em có sao không?

 

Anh đã nói em là đừng có cắt
vỏ táo ra làm gì, cứ cắn nó là xong hết.

 

- Nhưng làm vậy răng em bị đau.
- Còn hơn là em bị đứt tay.

 

Sao cũng được.

 

- Có cần em lái chút không?
- Không cần đâu.

 

Anh sẽ lái một chút nữa rồi ngủ.

 

- Sao em biết Charlie
nhảy không cần nhạc vậy?
- em mệt rồi, David.

 

Anh nghĩ chúng ta đang ở chỗ này.

 

Sao anh không đi đường xa lộ chứ?

 

Anh không biết, có thể là
do đi đường đó có thể sẽ dài hơn.

 

Và em sẽ thấy nhiều điều tồi tệ thế nào.

 

Chúng ta sẽ đến đó sớm hơn mà.

 

- Anh nghĩ họ đóng cửa rồi
- Chắc là đóng từ năm 1957 quá.

 

Chán thật, đúng là xăng thật có giá.

 

- Nghe này, nếu anh mệt, em sẽ lái
- Anh nói với em là anh không sao mà.

 

Ok , đây là thành phố Elida. Em đã ngủ
lúc chúng ta đi qua đó 3 giờ trước.

 

Vậy là chúng ta phải ở
đâu đó ở chỗ này.

 

Đó là thành phố , Downey.
Chúng ta sẽ đổ xăng ở đó.

 

- Vậy chính xác chúng ta đang ở đâu?
- Anh nghĩ là ở phía Nam. Cuối cùng thì...

 

- lạy chúa
- Tôi xin lỗi.

 

- Tôi xin lỗi.
- Không sao đâu.

 

- Tôi hay làm cho người ta bị giật
mình mà. - Không sao đâu.
Hình như anh đang muốn tìm xăng ở trong đó.

 

- Thực ra là động cơ xe của chúng tôi bị hư.
- Anh ấy không có xăng dự trữ.

 

- Tôi ở đây lâu rồi
- Chúng tôi lạc đường.

 

Chỉ có cô ta thôi còn tôi biết
chúng tôi đang trên đường đến Downey.

 

Anh ấy đang cố nói với
anh có đường khác để đến đó.

 

Yeah, tôi xin lỗi.

 

Anh không có bản đồ thì khó mà đến đó.

 

- Downey ở bên dưới cách 30 dặm
- Ở đâu?

 

Anh có thể mở thùng xe...

 

Tôi kiểm tra giúp để anh đến đó.

 

- Phiền anh quá
- Cám ơn anh.

 

Đến đó phải có bản đồ?...

 

Xe tôi chạy chậm quá.

 

Anh ta có thể sửa không?

 

Anh nghĩ sao?

 

Tốc độ giảm do có cục đá văng vào.

 

Xe sẽ không còn tiếng ồn nữa đâu.

 

Nếu bị nữa thì anh nên kêu ai đó giúp nhé.

 

Cám ơn anh.

 

- Anh có đi chung xe không?
- Không , anh trễ giờ rồi.

 

Tôi chỉ đường cho tôi ít tiền nhé.

 

Anh có đến thành phố không?

 

Anh có thể đi để chỉ đường cho chúng tôi.

 

- Anh không thích tôi chỉ đường đến Downey?
- Okay.

 

- Anh nói cho tôi nghe đi
- Anh nghe nhé.

 

Đi theo đường này sẽ thấy nhóm
người da đen ở bên phải đường.

 

Anh giảm tốc độ đến Westcliff.

 

Anh cứ đi theo đường này là đến.

 

- Cám ơn anh
- Cám ơn.

 

Anh nhận tiền cho chúng tôi vui.

 

Tiền này là để bồi dưỡng cám ơn anh nhiều.

 

Cô mua cây pháo bông này chỉ 20 đô.

 

Nó sẽ được đốt vào ngày 4 tháng 7.

 

Cô sẽ làm chủ nó.

 

- Cô cầm đi
- Cám ơn anh.

 

- Chạy cẩn thận
- Okay cám ơn.

 

Anh ta nói đến Westcliff bao xa?

 

Em không biết để em xem bản đồ.

 

Chúng ta cán vào cái gì rồi đó.

 

- Anh xem có chuyện gì không?
- Có lẽ là hư nữa.

 

Trời ơi.

 

Mẹ kiếp.

 

Còn có chút xíu nữa mà cũng không được.

 

- Không được
- Chết tiệt.

 

- Sao anh không đem theo đèn?
- ừ cám ơn em.

 

- em thử nổ máy đi
- Không nổ.

 

Em thử lại lần nữa đi.

 

Mẹ kiếp.

 

- Còn bao xa đến trạm xăng
- Không biết chắc một dặm nữa.

 

Đi bộ thì xa lắm.

 

Chúng ta cứ ngồi đây chờ.

 

lỡ có ai đi qua thì giúp.

 

Chắc anh đi lạc đường nữa.

 

Không, em đã ngủ 300 dặm,
do em uống rượu Prozac cocktail.

 

- Sao mà xui quá
- ước gì có anh ta giúp nữa.

 

- em đã có pháo bông đẹp rồi, Amy.
- Mệt quá.

 

Em nói gì?

 

Ông có ngôi sao nào còn ít hơn ở Loose Hool.

 

Không ngờ lại có hôm nay
Charlie ước gì ở đây.

 

Chúng ta sẽ thấy anh ấy.

 

Chúng ta chưa từng đến đây.

 

- em làm gì?
- Sao?

 

Thành phố có tên giống anh.

 

- Anh thôi đi
- em không giống anh.

 

Anh đang nghĩ về thành phố.

 

Mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

 

Anh ta nói có lẽ là đóng cửa.

 

Chúng ta quay lại xe đi.

 

Anh có thể ngủ ngoài trời gió mát mà.

 

Hi vọng chúng ta tìm thấy anh ấy.

 

lạy chúa.

 

Vào đây.

 

Cái gì vậy?

 

Em đi đây.

 

ổn thôi mà.

 

- Chúng ta về xe thôi
- em làm gì vậy?

 

Xin lỗi.

 

Chào, tôi giúp gì?

 

Có chuyện gì ở sau vậy?

 

- Chúng ta đi thôi
- Ok.

 

Có lẽ là tiếng điện thoại.

 

Tôi hi vọng vậy.

 

Tôi cần tìm De fitter đã giúp
chúng tôi sửa xe trước đây.

 

Anh ta không có ở nhà có lẽ sáng mai mới về.

 

Anh có thể gọi anh ta không?

 

Xe của tôi đi 2 dặm là hư chúng tôi phải đi bộ.

 

Tôi không thể, tôi xin lỗi.

 

Anh còn biết ai nữa không?

 

Có, Clarks...

 

20 dặm phía tây.

 

Cho tôi mượn điện thoại nhé.

 

Tôi gọi người đến giúp tôi.

 

Điện thoại đó.

 

- Tốt quá
- Anh cần tiền xu không?

 

Vâng tôi cần.

 

Nhẫn cưới?

 

Anh không cần kiểm lại đâu.

 

Cám ơn.

 

Có chuyện này...

 

Clark cũng không mở cửa.

 

Nếu quá trễ
- Vậy tôi cần cái này làm gì?

 

- Đó là chuyện của anh
- Thôi được rồi.

 

Anh ta 8h quay về.

 

Tôi nghĩ anh ấy sẽ giúp.

 

- Tôi mở cửa suốt
- Vậy à.

 

Okay, cám ơn.

 

Chúng ta ở đây hay đi ra xe.

 

Tôi có thể ở đây không?

 

Tôi sẽ dành phòng cho đêm tân
hôn nhưng thêm 5 đô nữa...

 

Rất tiện nghi.

 

Phòng thường được rồi.

 

Phòng nào giá cũng vậy thôi.

 

Sao cũng được nhanh lên nhé.

 

- Tôi đưa anh thẻ tín dụng
- Chúng ta sẽ dễ liên lạc hơn.

 

Tôi chỉ ở đến sáng mai thôi.

 

Tôi biết nhưng luật là luật
tôi không phải là quản đốc ở đây.

 

Rồi.

 

Có gì thì cứ giựt chuông nếu
cô ta bướng bỉnh quá.

 

Tôi xin lỗi nhé, chúc buổi tối hạnh phúc.

 

Ông cũng vậy, cám ơn.

 

Tuyệt quá.

 

Chúng ta phải trả thêm tiền.

 

Anh đừng tiếc tiền nữa.

 

Anh đã đến đây vào tháng 3 năm 1997.

 

Em đi thay đồ đây.

 

Cái giày chết tiệt này.

 

Ở đây tệ quá.

 

Giờ này có lẽ chúng ta
đang nằm ở nhà ba mẹ em...

 

Và đang rất hạnh phúc.

 

Chắc mẹ đang mong chúng ta lắm.

 

Em nghĩ sao về buổi tiệc?

 

Sau khi tiền tiết kiệm rút ra.

 

Anh lấy làm lạ về buổi tiệc.

 

Sao họ không tổ chức vào năm đó luôn?

 

Em cảm thấy thế nào?

 

Em không biết.

 

Mệt quá.

 

Anh xin lỗi.

 

Anh không đưa em ra xa lộ được.

 

Xin lỗi.

 

Em nghe đi.

 

Không có ai.

 

Cái quái gì đây?

 

Em cũng nghe thấy phải không?

 

Đừng nghe.

 

Ai đó?

 

Em ở đây.

 

David, đừng làm vậy.

 

- Ở phòng kế bên
- Anh đừng mở.

 

Anh muốn gì?

 

Em nhìn xuống xem còn xe chúng ta không?

 

Anh nên gọi quản lý lên đi.

 

Tôi không biết anh cần gì nhưng
trời tối rồi mai nói chuyện nhé.

 

Như vậy...

 

Đóng cửa đi David.

 

Đóng cửa lại.

 

Sao họ lại làm phiền? anh muốn biết là ai?

 

Khoan.

 

Ai đó?

 

Có chuyện gì hả?

 

Nó không tiếp tục nữa đâu.

 

Nông David, em gọi quản lý đến xem chuyện.

 

Mở cửa đi.

 

Mày không chơi nữa hả? tao muốn
tiếp tục trò chơi của mày.

 

Khá vui đây.

 

- Mở cửa đi
- Anh làm gì vậy?

 

Anh muốn xem tên nào.

 

Có yêu cầu gì sao?

 

Không, phòng kế bên của tôi cứ làm ồn hoài.

 

Anh ta không chịu dừng lại.

 

- Phòng kế bên?
- Phòng số 3.

 

Tôi la hắn thì hắn dừng sau đó lại tiếp tục.

 

Tôi không biết có chuyện gì.

 

lạ thật...

 

2 người là khách duy nhất đêm nay.

 

Ông xem lại đi.

 

Anh có chắc là phòng số 3?

 

Tôi đã nhìn kỹ rồi phòng số 3.

 

Đó là phòng kế bên số 3 rất to.

 

- Tôi muốn tự do
- Ok.

 

Mọi người...

 

Như học sinh hay thợ đánh cá.

 

Họ ngủ ngoài trời hay trên biển thậm chí là W.

 

Nhưng họ vẫn ngủ ngon mà.

 

- Thôi đủ rồi
- Anh cứ về chỗ của mình đi.

 

Còn nữa là tôi không chịu đâu.

 

Không được thì xuống đây gây sự với tôi nữa.

 

Ok.

 

Chuyện gì vậy? ông ta nói gì?

 

Có lẽ là tên say rượu.

 

- em có nghe gì nữa không?
- Không.

 

Em hi vọng là họ ngủ rồi.

 

Họ thấy anh đi xuống nên họ thôi rồi.

 

Bây giờ chúng ta bắt đầu thưởng thức đi em.

 

David, chúng ta đi khỏi đây đi.

 

- Về xe đi
- Anh không muốn đi nữa.

 

Chúng ta nghỉ ở đây một chút rồi đi tiếp,
em ngủ đi.

 

- Anh không thấy gì sao?
- Thấy gì?

 

Em đừng quá căng thẳng.

 

Tên hàng xóm đã đi rồi.

 

Em hãy thưởng thức 5 đô ở nhà trọ này đi.

 

Trời ơi.

 

- Gì vậy?
- Nhà tắm ghê quá.

 

- Vậy mà nói là phòng tân hôn
- Thôi em ơi.

 

Ông ta muốn mình an tâm thôi.

 

Muốn mình thoải mái.

 

Có cả băng video nữa này.

 

Trời ơi.

 

Em thích xem nữa không?

 

Anh tắt đi em không muốn xem nữa.

 

Không có đĩa sex nào cả.

 

Anh mở nhỏ lại lỡ có ai nghe thấy đó.

 

Khoan đã.

 

Em nói anh tắt đi.

 

Gì vậy?

 

Em có thấy phòng đó? trong phim này?

 

Có gì đâu.

 

- Phim gì vậy?
- Anh không biết.

 

Có phải phòng này?

 

Nó ở trong phim.

 

Có lẽ là đùa thôi.

 

Không thể là thế được.

 

Trời ơi.

 

Chuyện gì vậy?

 

ổn thôi mà.

 

Em gọi cảnh sát.

 

Chúng ta ra khỏi đây.

 

Khoan.

 

Người ta cũng đến đây xem ti vi.

 

Sau đó là những cảnh chúng ta đã xem.

 

Chắc chắn là chủ nhà này muốn hại chúng to.

 

Họ biết chúng ta đã xem,
không thể bỏ trốn được đâu.

 

- Họ không biết đâu
- Đợi chút đi.

 

- Chắc chắn biết
- làm gì đây?

 

Chúng ta leo ra.

 

Khoá lại rồi.

 

Họ sẽ nghe thấy anh đập cửa.

 

Họ không muốn chúng ta gọi cảnh sát.

 

Họ cũng không để yên cho chúng ta.

 

- Sao?
- Anh có đem đến đây không?

 

- Anh không đem
có khi nào em đem lên không?

 

Không em không đem em chưa ăn nữa.

 

Ai đem lên?

 

- Sao nó ở đây?
- em không biết.

 

- Ra khỏi đây
- Chúng ta làm gì?

 

Trốn đi.

 

Khi ra ngoài chúng ta sẽ sập bẫy.

 

Họ không thể thấy.

 

Đi nhanh lên, Amy, okay?

 

Chúng ta sẽ đến đó, em theo anh.

 

Trời ơi.

 

Chạy.

 

- Mở cửa phòng tắm ra
- Nó bị đóng rồi.

 

Thử lại đi.

 

làm nhẹ thôi.

 

Bọn chúng ở ngoài cửa sổ.

 

Anh có vũ khí anh sẽ giết nó.

 

Để chúng tôi yên.

 

Anh không thấy ai hết.

 

- Chắc chúng đi rồi
- Có kẽ vậy.

 

David anh đừng đi.

 

Chúng đi rồi chúng ta kiếm đường đi đi.

 

- Anh đi gọi điện thoại
- Không anh đừng ra ngoài.

 

- Chỉ có gọi điện thoại
- Họ không để anh yên đâu...

 

David anh đừng ra ngoài.

 

Chúng ta ở đây...

 

Chúng ta cũng sẽ chết.

 

Em.

 

Bọn chúng ở lổ cửa sổ.

 

úng ta đánh lạc hướng anh sẽ đến gọi điện thoại.

 

Chúng ta làm sao?

 

Mau lên.

 

Đến.

 

911, khẩn cấp.

 

Chúng tôi đang bị đe doạ sắp chết.

 

- Anh ở đâu?
- Tôi và vợ ở trong nhà trọ.

 

Nhà trọ Pinewood ở vùng núi.

 

Ai giữ anh?

 

Tôi không biết, tôi cần giúp ngay bây giờ.

 

Anh có đĩa chỉ không?

 

Không tôi chỉ biết tên thôi.

 

Bình tĩnh ông không thể đi đâu được.

 

Ông không còn âu sầu lâu nữa đâu.

 

- Có liên lạc được với ai không?
- Không.

 

- Sao bọn chúng làm vậy?

 

Đèn sáng rồi, bọn chúng sẽ hành động.

 

Anh cần cái kéo, con dao gọt táo đâu?

 

Ở trên xe.

 

Không có ở đây.

 

Nhiêu đây đủ rồi.

 

Anh bị chảy máu.

 

Họ làm gì?

 

Em bình tĩnh đi.

 

- Anh ngủ đi
- Anh không thể.

 

Em sẽ thức.

 

- em ở đây nha
- Sao?

 

Em giữ cái lỗ này.

 

Và họ sẽ nghe.

 

Họ không thấy anh làm gì chỉ
thấy rõ em.

 

Họ không nghĩ chúng ta muốn trốn.

 

Được không ?

 

- Anh làm gì?
- Anh xem hết.

 

Bọn chúng quay cả trong lẫn ngoài.

 

Em hãy xem những tiếng hét trong TV.

 

Chắc chắn chúng ta cũng sẽ bị như vậy.

 

Bọn chúng không muốn cướp muốn
giết mà chỉ muốn xem.

 

Anh xem cái gì vậy?

 

Anh xem.

 

Bọn họ không thông minh đâu.

 

Họ nghĩ căn phòng này an toàn.

 

Họ đến khi nào họ muốn.

 

Đến khi cô ta chán.

 

Em nhìn này.

 

Đều có trong mỗi cuốn băng.

 

Hắn ta xuất hiện thường xuyên.

 

Tại sao hắn ta vào đây trước làm gì?

 

Không thể là qua cửa chính.

 

Anh không biết nhưng cảnh này...

 

Đó.

 

là trong nhà tắm.

 

Do đó trái táo của em ở đó.

 

Em ở đây nhé.

 

Cái gì?

 

Em thấy đèn, có người.

 

- Đi thôi
- Khoan.

 

- Chúng ta không biết là ai
- Hắn ta không phải ở đây.

 

Cũng có thể là đồng bọn hắn đế trễ.

 

Cũng có thể bị lạc đường.

 

Anh ta ở đó lâu không nghe họ nói.

 

- Anh ta có thể giúp chúng ta
- Đừng đi đến đó.

 

Cứu.

 

- Anh ta đến
- Thôi nào em.

 

Họ đến giết anh ta.

 

Coi chừng.

 

Coi chừng đằng sau.

 

Coi chừng.

 

Tôi biết là người của anh đưa đến.

 

- Còn không?
- Còn.

 

Mọi việc đều tốt.

 

- Trời ơi
- Chó chết.

 

- Đi
- Đó là gì vậy?

 

Không thể chúng ta không biết đó là gì.

 

Không còn lựa chọn nào khác đi nào
Amy.

 

Theo anh anh dẫn đường.

 

Tốt lắm, nó dẫn ta ra ngoài.

 

- em không thể em quay lại
- Không chúng đang đợi chúng ta.

 

Em không thở được.

 

Em nhắm mắt lại bám cái túi và đi theo anh.

 

Không còn xa nữa cố lên.

 

Tốt rồi.

 

- Nó nổ mất
- Không có đâu.

 

Gì đó?

 

Em đừng la.

 

- Gì?
- Chúng nghe thấy tiếng hét của em.

 

Chúng ta cứ tiếp tục.

 

Gì vậy? trời ơi.

 

- Anh thấy rồi
- Cái gì?

 

Cánh cửa.

 

Chúng ta ở đâu?

 

Chúng ta ở đâu?

 

- Sao anh không làm gì đi?
- em đừng nói nữa.

 

Em đi xem có điện thoại không?

 

- 911 cảnh sát
- Họ muốn giết chúng tôi.

 

Cô nói tên và địa điểm cụ thể.

 

Okay.

 

- Có lẽ chúng ở ngoài
- Cô?

 

Cô nói tên là địa điểm cụ thể.

 

Cô ta thoát ra ngoài rồi.

 

Bắt bọn chúng lại.

 

- Họ sẽ tìm thấy
- Chúng ta không thể đi được.

 

Họ nghĩ chúng ta đã thoát nên họ sẽ đi tìm.

 

- Chúng ta trốn đi
- Họ thấy chúng ta thì sao?

 

lạy chúa, Amy, anh không biết,
anh chỉ có thể làm vậy.

 

Anh xin lỗi.

 

Không em xin lỗi.

 

lẽ ra anh phải đến xa lộ.

 

Không em...

 

Em muốn mọii người biết.

 

Xin lỗi ba mẹ...

 

Và Charlie.

 

lẽ ra em cẩn thận hơn đi theo anh ấy.

 

Không phải lỗi của em mà là không may mắn.

 

Em đừng giày vò mình nữa.

 

Không ai kết tội em đâu.

 

Mọi việc sẽ tốt.

 

Em nghe này
chúng ta bắt đầu lại, ra khỏi đây.

 

Bắt đầu lại hết nếu chúng
ta muốn thoát khỏi đây.

 

Được không?

 

Anh hứa.

 

- Cảnh sát đó
- Khoan.

 

Để xem ai lái xe đã.

 

Khi gọi cảnh sát em không nói chúng ta ở đâu.

 

- Sao họ đến đây?
- Họ dò theo điện thoại.

 

Điện thoại gọi từ đây, phải không ?

 

- Anh là chủ?
- Đúng.

 

Tôi không làm trở ngại ai tôi chỉ đi xem.

 

3 tối nay không có khách nào.

 

Mùa làm đồng mà.

 

Tối nay xảy ra chuyện gì?

 

Bọn trẻ con phá.

 

Chúng đến phá phách quá.

 

Ông có thể xem các phòng khác.

 

- làm phiền khách quá
- Không có gì.

 

Tôi muốn vào phòng chỉ xem thôi.

 

Sai chìa rồi, tôi sẽ quay lại ngay.

 

- Họ tìm chúng ta
- Chỉ có một người đến.

 

Không ông ta chỉ đi vòng vòng.

 

Khi điện thoại reng...

 

Ông ta đã bắt máy nghe.

 

Ông ta nhìn rất sợ sệt.

 

Có lẽ ông ta vừa trông thấy gì.

 

Ông ta đi rồi, David.

 

Chạy thôi.

 

Cứu tôi.

 

Đừng.

 

Vào xe đi.

 

- Có mấy người?
- Chắc là 3.

 

Gì vậy?

 

Chúng ta không thể đi.

 

lại hư rồi, cứ ở đây.

 

Mẹ kiếp.

 

Chạy đi.

 

Mày định sửa xe hả?

 

Chúng mày muốn thử khả năng chạy đua?

 

Họ giết ông ta
David, họ giết ông ta.

 

David, chúng ta phải thoát khỏi đây.

 

Chúng ta đến cảnh sát, trong giỏ có vũ khí.

 

- Hoạt động rồi
- Sao?

 

Cho anh một miếng áo.

 

Bọn chúng nghĩ chúng ta leo cửa sổ.

 

Anh nâng em lên.

 

leo lên cẩn thận.

 

Okay, cố gắng lên.

 

Em đừng đi.

 

- Còn anh?
- Anh đến cảnh sát và lấy vũ khí.

 

- Đừng để em một mình
- Anh hứa sẽ quay lại.

 

- Đừng bỏ em
- Không, chúng ta chỉ còn cơ hội này.

 

Em đừng gây ra tiếng động.

 

Kể cả hôi thở...

 

Cũng không có tiếng.

 

Được không?

 

- Chúng ta sẽ được cứu
- Thật không anh?

 

Anh hứa nhưng em đóng lại đi.

 

Anh yêu em.

 

Đến đây.

 

Hay lắm.

 

Okay, bây giờ chúng tao hành động.

 

Mất cô ta rồi.

 

Sao?...

 

Chết tiệt.

 

Chết tiệt.

 

Đủ chưa hả?

 

Mẹ kiếp.

 

Chết tiệt.

 

Tỉnh dậy mau.

 

Nhìn tao này, mày nghĩ mày trốn khỏi đây hả?

 

Mẹ kiếp, nhìn tao này.

 

Nhìn đây.

 

Đáng lẽ hôm qua tao phải giết mày mới phải.

 

Không ngờ mày lại là đứa nguy hiểm.

 

Nhìn tao này.

 

Nhìn tao này.

 

Mày nghĩ là phá được tao hả?

 

Nhìn tao này, nhìn thẳng tao này.

 

Đồ chó.

 

Mẹ kiếp.

 

Anh có nghe em không?

 

Em sẽ kêu người cứu anh.

 

911,
- Hãy đến cứu chúng tôi.

 

Tên của anh ấy...
- Tên của cô và địa điểm?

 

Amy fox Terrier, chúng tôi ở nhà trọ Pinewood
tôi không biết địa chỉ.

 

Chúng tôi đã cho người đến rồi.

 

Bọn chúng đã giết ông ta rồi.

 

Okay, tôi cho người khác đến.